GIỚI THIỆU VỀ VIÊN UỐNG KHANG NỮ HOÀNG NGUYÊN ĐAN - SIEUTHISONGKHOE.COM | 1900 2182

Khang Nữ Hoàn Nguyên Đan Vạn Xuân Đường là bài thuốc được sự tin dùng của nhiều chị em gần xa. Và SIEUTHISONGKHOE.COM chính là một trong những nhà phân phối uy tín được khách hàng đánh giá cao.

Khang Nữ Hoàn Nguyên Đan là sản phẩm hỗ trợ điều trị viêm cổ tử cung, u xơ, u nang được sự hợp tác bào chế của Nhà thuốc Đông y gia truyền Vạn Xuân Đường cùng nhóm hơn 10 PGS, Bác sĩ chuyên ngành phụ khoa nữ nghiên cứu và sản xuất.






Khang Nữ Hoàn Nguyên Đan đã tồn tại từ rất lâu và cho đến nay, nó vẫn là sản phẩm thảo dược được nhiều chị em quan tâm, tin tưởng và sử dụng. Qua nhiều năm, họ giới thiệu, truyền miệng cho nhau tạo nên niềm tin vững chắc vào sản phẩm. Ưu điểm vượt trội của Khang Nữ Hoàn Nguyên Đan viên nang là không chỉ mang lại hiệu quả tốt mà còn đặc tính an toàn tuyệt đối khi sử dụng.
CÔNG DỤNG CHÍNH CỦA KHANG NỮ HOÀN NGUYÊN ĐAN
Chuyên hỗ trợ điều trị:
- Viêm cổ tử cung, viêm âm đạo, viêm lộ tuyến
- U xơ tử cung
- Đa nang
- U nang buồng trứng
- Điều hoà kinh nguyệt, giúp khoẻ buồng trứng
- Hỗ trợ điều trị u lành tính tuyến tiền liệt ở nam giới

Cơ chế tác động của Khang Nữ Hoàn Nguyên Đan: khi đi vào cơ thể, các thành phần có trong Khang Nữ Hoàn Nguyên Đan giúp:
- Tiêu diệt các loại nấm mốc như: staphylococcus, streptococcus mutans, streptococcus-salivarius, candida albicans, E.coli và khí Propionibacterium. Qua quá trình tiêu diệt nấm mốc sẽ giúp giảm thiểu các triệu chứng viêm âm đạo, viêm lộ tuyến hay viêm tử cung.
- Làm lành các tổn thương bên trong vùng kín, phục hồi chức năng và hỗ trợ điều trị các triệu chứng trên.
- Cân bằng độ pH vùng kín, ngăn ngừa các vi khuẩn quay trở lại.
- Thu hẹp âm đạo, tăng tính đàn hồi. Làm sạch âm đạo, loại bỏ các chất bẩn ra ngoài.
- Điều hoà khí huyết, ổn định hoạt động của cơ quan sinh dục và cân bằng nội tiết tố.
- Tăng tiết dịch bình thường, phục hồi bề mặt tử cung nhẵn đẹp.
- Phòng ngừa các bệnh ung thư cổ tử cung và những biến chứng của bệnh phụ khoa.

Tại đây, bạn sẽ được:
- Tư vấn chuyên nghiệp và tận tâm suốt 24/7 từ các chuyên gia.
- Cam kết giá cạnh tranh so với thị trường, khuyến mãi hấp dẫn hàng tháng.
- Miễn phí giao hàng trên toàn quốc.
- Cam kết hoàn tiền 200% nếu phát hiện hàng giả.
Các chính sách giá hiện tại của sieuthisongkhoe.com:
- Mua một bộ sản phẩm chính hãng có giá 490.000 đồng
- Mua hai bộ sản phẩm chính hãng chỉ có giá 900.000 đồng
- Mua 3 tặng 1, mua 5 tặng 2
#khangnuhoannguyendan #sieuthisongkhoe #vanxuanduong #uxotucung #unangbuontrung #viemlotuyen

Xem thêm:
Khang Nữ Hoàn Nguyên Đan - Hỗ trợ điều trị u xơ tử cung, u nang:
https://youtu.be/00_VMMuWGe0

Thông tin liên hệ:
- Website: sieuthisongkhoe.com
- Hotline: 1900 2182 hoặc 0899 520 768
- Địa chỉ: Tầng 8 Toà nhà Thuỷ Lợi 4, 205A Nguyễn Xí, P.26, Bình Thạnh, HCM.

Tìm kiếm liên quan:
khang nữ hoàn nguyên đan
vạn xuân đường
siêu thị sống khoẻ
khang nu hoan nguyen dan
van xuan duong
khang nữ hoàn nguyên đan mẫu mới
khang nữ hoàn nguyên đan vạn xuân đường
khang nữ hoàn nguyên đan viên nang
khang nữ hoàn nguyên đan webtretho,
khang nữ hoàn nguyên đan review,
phản hồi về khang nữ hoàn nguyên đan,
khang nữ đan webtretho,
cách dùng khang nữ hoàn nguyên đan,
đông y bà kiều viêm cổ tử cung,
nữ vương new,
đông y bà kiều có tốt không,





Anh không biết từ bao giờ, giữa chúng ta thành hình một mối quan hệ tình cảm trên mức rắc rối. Rằng chẳng phải anh em, chẳng phải bạn bè cũng chẳng phải yêu đương?

Là những ngày anh đón đưa em đi học, dậy rất sớm để qua đón em cho kịp giờ lên lớp. Mặc dù trước đó anh đã thức cổ vũ cùng đội bóng mà anh yêu rồi hò hét cùng đồng đội cả đêm.

Là những ngày mưa, anh mắng mỏ em tội đểnh đoảng quên mang ô dù, áo mưa rồi sớm muộn gì dầm mưa cũng ốm. Nhưng cũng vẫn là anh quên cả việc trời mưa tầm tã, chạy ào tới đón em về nhà.

Là những ngày hai chúng mình cùng nhau đi trên phố, gió thổi nhiều và sương giăng mỏng, anh không kéo tay em vòng lên trước như những người con trai khác vẫn làm, anh chỉ bảo em tựa đầu vào vai anh cho khỏi lạnh.

Là rất nhiều, rất nhiều những điều khác khiến anh thấy mình lạ lẫm. Anh cứ tự nhủ rằng em vẫn tốt với mọi người như tốt với anh thôi. Nhưng sự thật thì anh mong không phải vậy. Có lẽ đó cũng là lúc anh nhận ra mình ích kỷ, vì đã trót yêu thương rồi.


Có thể em không hiểu, và sẽ chẳng bao giờ hiểu được. Con trai bọn bọn nhiều khi cũng tự thấy mình rắc rối. Ví như chuyện giữa anh với em, với con gái các em thì là bạn bè cũng được, anh em cũng được mà tình nhân thì cũng chẳng sao, khi chưa đến lúc sẽ chưa có tên gọi rõ ràng. Còn con trai bọn anh thì khác. Những lúc bọn anh trót yêu thương rồi mà không hiểu rõ lòng đối phương sẽ trở nên vô cùng sợ hãi, không lúc nào có cảm giác an toàn. Chỉ cần một câu vô tâm của đối phương cũng khiến con trai bọn anh thấy khổ sở, không ngừng đoán già đoán non. Chỉ cần một lời nói ngọt ngào hay một cử chỉ ân cần chăm sóc cũng khiến bọn anh không dám tin một cách dễ dàng, trở nên hồ nghi và tự trấn an mình.

Thế đấy, em nói xem, có phải là rất rắc rối và mâu thuẫn không?

Vậy thì còn chơi trò vờn bắt với anh làm gì nữa nhỉ? Tại sao con gái các em không nói rõ tình cảm và thể hiện rõ quan điểm của mình cho con trai bọn anh được biết? Như thế có phải mình sẽ chính thức hẹn hò, em chính thức là bạn gái của anh và anh sẽ không phải nghĩ linh tinh nhiều nữa không?

Thật ra thì… anh cũng chỉ muốn em biết rằng, khi nào em thấy đủ..., hãy nhắn cho anh và nói rõ lòng mình, em nhé!

Nguồn: http://sharingtobeshared.blogspot.com/

Bọn bạn vẫn bảo nó nhu nhược, là thằng "dại gái", nhưng Phong vẫn cười khì "tao là thằng dại gái hạnh phúc nhất".

***
6h sáng Chủ nhật, Phong vẫn đang ngáy khò trong chăn. Chỉ có kẻ hâm mới dậy vào lúc này, với nữa nay lại là cuối tuần chứ. Nhưng đúng là có "kẻ hâm" nào đó đang nhấn chuông cửa gọi Phong dậy.

- Anh đã hứa với em chủ nhật này đi tìm việc làm thêm cùng em cơ mà

- Uhm nhưng anh không hứa là vào lúc sớm thế này

- Anh chỉ giỏi chối – Linh giận dỗi

- Thôi được rồi, ai bảo em là người yêu của anh chứ.

Ừ thì là "người yêu" của Linh nhưng Phong chưa bao giờ nói "anh yêu em" như những chàng trai khác. "Nghe nó cứ củ chuối thế nào ấy" – nguyên văn của Phong. Còn về Linh lại khác, bọn bạn vẫn thầm ngưỡng mộ cô bởi có một người yêu tuyệt vời, chiều cô hết ý. 

Phong không quá đẹp trai nhưng biết cách ăn mặc, cũng không đại gia nhưng mức lương mới ra trường mà anh kiếm được cũng đủ để khối gã công chức mơ ước. Thế cũng tạm gọi là 'người yêu lý tưởng' rồi. Nhưng chúng bạn đó đâu biết Linh mong muốn nghe ba từ đơn giản ấy bao nhiêu lần mà chỉ nhận được câu ngụy biện của Phong "tình yêu đâu cần phải nói".

Nói ngắn gọn thì tình yêu của Phong, Linh có thể được mô tả bởi một chữ "dị". Hai người quen nhau trong một cuộc tranh luận nảy lửa ở một lớp tiếng Anh về chủ đề "Tình yêu thời sinh viên, nên hay không?". Sau một hồi tranh luận rôm rả bằng cái thứ tiếng tạm gọi là... 

Anh thì chẳng ai chịu ai. Kết quả cuối cùng thu được là: được nói tiếng Anh sướng miệng. Sau giai đoạn quen thì một loạt các giai đoạn sau diễn ra nhanh chóng mặt: quen, thân, quan tâm, thích và yêu. Nhưng

- Bao giờ anh mới nói yêu em?

- Còn lâu

- Thấy ghét!

- Thế khi nào em mới dừng hỏi anh câu đó?

- Cũng... còn lâu

Hai người vẫn luôn bốp chát và tranh cãi như vậy, nhưng có thể đó là cách để họ đến với nhau nhanh hơn. Bây giờ dù chưa nói "yêu" nhưng cả Phong và Linh lẫn bọn bạn đều ngầm coi hai người là một cặp. Sẽ thiệt cho Linh không được 'danh chính ngôn thuận' nhưng thiệt thòi mà được chiều một chút cũng tốt.

Phong co ro người trong cái chăn và chuẩn bị đi thay quần áo. Tuy hay đấu võ mồm với Linh nhưng Phong luôn phục tùng một cách gần như vô điều kiện với mọi đề nghị mà Linh đưa ra - ngoan ngoãn hơn nhiều cái đợt khi còn độc thân. Bọn bạn vẫn bảo nó nhu nhược, là thằng "dại gái", nhưng Phong vẫn cười khì "tao là thằng dại gái hạnh phúc nhất". Mới sáng sớm tinh mơ nhìn rõ mặt nhau còn khó chứ nói gì đến chuyện đi tìm việc, rõ ràng yêu cầu này chỉ là để làm nũng anh. Nhưng thay vì cảm thấy bực mình Phong lại thấy hạnh phúc khó tả. Dù sao sau một thời gian dài trong 'hội độc thân' cuối cùng nó cũng được nói lời chào tạm biệt không hẹn gặp lại với mấy thằng trong nhóm trước nhiều con mắt ngưỡng mộ lẫn ghen tỵ.

Một tháng hai lần phải đổi chỗ làm, cũng chừng ấy lần Phong lếch thếch hỏi bạn bè này nọ, tìm tòi trên mấy tờ rao vặt về việc làm thêm. Chẳng là Linh đã hứa với gia đình năm cuối không xin tiền nhà nữa mà sẽ tự lo cho nó quen. Lỡ hứa rồi bây giờ mà lại gọi điện về xin thì ngại lắm. Ừ thì Linh không khéo tay nên mấy cửa hàng bán hoa hay quà lưu niệm chẳng ai chịu nhận. Rồi còn cái tính vụng về nữa chứ, mấy nhà hàng đâu có thể chịu đựng được Linh hơn một tháng. Họ sợ tiền phạt quá tiền lương, đến Phong thỉnh thoảng còn sợ bộ bát đĩa đẹp lung linh của mình phải thay mới nữa là. Còn gia sư thì Linh tự nhận "gõ đầu trẻ" thì được chứ dạy thì chịu. Và kết quả Linh vẫn "thất nghiệp". Nhiều lúc Linh than thở

- Tình hình này chắc em đi trông xe mất anh à

- Uhm nhưng anh không có thời gian đi trông người trông xe đâu nhé - Phong nháy mắt tinh quái 

8 rưỡi sáng, sau đủ các thủ tục từ café đến ăn sáng, cuối cùng thì hai người cũng ngồi lên được chiếc Wave từ "cái thời bà ngoại" để lại. Trầm ngâm một lúc Phong hỏi

- Em định bắt đầu từ đâu?

- Tùy anh.

- Sao lại tùy anh? Việc của em cơ mà

- Thôi thì cứ đi thẳng rồi tính tiếp anh ạ.

Phong nhấn ga, chiếc xe phụt khói sặc sụa rồi lướt đi từ từ. Phố giờ này vẫn vắng. Con đường mùa đông như rộng thênh thang, cái lạnh làm cho người ta ngại ra khỏi nhà hay trốn tiệt trong những quán nhỏ với ly càfe nóng hổi. Linh thì khác, cô chẳng chịu ngồi yên một chỗ bao giờ. Chỉ với đôi giầy thể thao, tóc đuôi gà búi cao rất ra dáng dân bụi chuyên nghiệp, cô có thể đi dạo phổ cả buổi. Phong thích Linh bởi cô là một người như vậy năng động, tự tin và rất ...ngầu. "Phải nói là cá tính chứ" Linh cao giọng sửa lại.

Két ...tiếng phanh gấp làm Linh giật mình ôm chặt Phong.

- Gì thế anh?

- Tìm thấy rồi.

Cửa hàng với biển hiệu to đùng " Shop Men - Made in Vietnam" đứng bệ vệ với một mặt tiền to tướng. Bán quần áo, việc này có vẻ hợp lý đấy, chẳng cần khéo tay, chỉ cần khéo... miệng – vấn đề này với Linh thì khỏi phải bàn."OK, nơi này duyệt" – Linh tặc lưỡi. 

Sau một hồi Phong thương lượng chuyện giờ làm và tiền nong, còn Linh thì đứng im như ma-nơ-canh, ông chủ có vẻ gật gù bởi tìm được người làm cũng "vừa con mắt". Phong quay sang Linh:

- Em thấy sao?

- Em không thích đâu, em ra trước đây – Linh nói nhỏ rồi chạy ra ngoài.

Phong ngẩn tò te một lúc chưa thể hiểu chuyện gì rồi cuối cùng đành tìm lý do xin phép ra về.

- Sao thế em?

- Em không thích chỗ này.

- Sao không?

- Lão chủ này trông ..."dê" lắm

Phong lại đứng ngẩn một lúc "Ừ thì tìm chỗ khác". Linh vẫn thế, vẫn luôn vô lý như vậy và Phong thì luôn biến những thứ vô lý của Linh thành những điều có lý : "Anh cũng thấy lão chủ này dê thật, mắt em đúng là cú vọ. Anh sao có thề để cho hắn sai bảo em suốt ngày được" . Chiếc xe lại lạch bạch vài tiếng rồi lao vút.

12 giờ trưa, cái nắng bắt đầu le lói.Vẫn chưa tìm được việc. Cái thành phố to thế này mà dường như đều nói "không" với Linh thì phải? Vậy mà cái bụng thì lại đang biểu tình mất rồi.

- Bún đậu nhé anh?

- Anh không thích mắm tôm, em biết rồi mà.

- Em có bắt anh ăn đâu, em đói rồi. Quyết định nhé?

Phong hết cơ hội lựa chọn, cái bụng bảo cái đầu ừ thì... gật. Hai đĩa bún nhanh chóng được bê ra. Linh là khách quen của quán nên cô chủ quán có vẻ niềm nở hơn:

- Người yêu hả Linh? – cô bán bún bắt chuyện.

- Vâng, xinh giai cô nhỉ? – Linh bồi tiếp.

Mặt Phong méo xệch không phải vì ngán ngẩm cái món "đặc sản" này mà vì thấy... ngại.

- Anh không thích người khác khen mình đẹp trai đâu, dẫu điều đó là sự thật.

- Bao lâu rồi anh chưa soi gương?

- Từ sáng đến giờ - Phong có vẻ thành thật

- Thảo nào...

- Dám xoáy anh à – Phong như hiểu ra điều gì, khẽ cốc đầu Linh

- Dám đánh em à – Linh giơ đũa định 'chơi'lại ai ngờ hất phải bát mắm tôm và Phong là 
người chịu hậu quả.

Phong phát hoảng "thôi cái thứ này thì nước hoa hàng hiệu cũng đành bó tay". "Cái này người ta ăn còn được nữa là, không chết người đâu anh" – Linh không thể ngừng cười trước bộ mặt thảm hại của Phong. "Ôi cái đôi này" – cô chủ quán thở dài bất lực.
4 giờ chiều, hồ Tây vẫn đông người mặc cho gió thổi mạnh cùng cái lạnh làm cho người ta nổi da gà. Cái xe máy của hai người dựng chỏng kheo một chỗ, trông nó cũng tàn tạ và mệt mỏi như hai chủ nhân của mình vậy. Dường như dự định từ buổi sáng là cái nhiệm vụ bất khả thi.

- Hay em đến quán massager của dì em, nghe nói công việc cũng...nhàn.

- Nếu làm chỗ đó thì về quê bán rau với mẹ anh còn hơn.

- Anh bảo thủ thế, nếu không thì làm sao bây giờ?

- Để anh tính...

Linh dựa vào vai Phong "ừ để anh tính", vai Phong lại thêm một gánh nặng. Linh biết điều đó, mỗi lúc mệt mỏi như vậy Phong luôn là chỗ dựa để Linh tựa vào và cảm thấy bình yên. Linh không giỏi giang như bao cô gái vây quanh Phong, cũng chẳng có gì nổi bật từ gia thế đến các mối quan hệ. Linh chỉ là một "phó thường dân" và bình thường hơn bất cứ người bình thường nào khác. Điều duy nhất Linh "giỏi" là gây phiền phức cho Phong bởi những đòi hỏi vô cớ, những sở thích kỳ quặc và cả cái tính "ngầu" nữa. Vậy mà Phong vẫn... "Ừ", chỉ đơn giản thế thôi, chấp nhận tất cả.

11 giờ đêm, Linh đã ngủ gục trên lưng Phong tay vẫn sỏ vào túi áo anh. Xe chạy chậm dần. Ngôi nhà trọ nhỏ của Linh dần hiện ra trong màn sương đêm. Xe tắt máy. Một phút, hai phút, mười phút trôi qua Phong vẫn để Linh ngủ. Mỗi lúc thế này chịu rét chút cũng chẳng sao. Được nhìn người con gái mình yêu ngủ trong yên bình như vậy lòng Phong thấy thật ấm áp. Bỗng chốc hình ảnh "ngôi nhà và những đứa trẻ" về một giấc mơ gia đình bình dị hiện lên trong Phong. Linh có thể không khéo léo nhưng sẽ là một người mẹ tốt, sẽ nuôi dạy được những đứa con cũng đáng yêu và... ngầu như mẹ của chúng. Phong mỉm cười. Không tìm được việc cũng chẳng sao, là mẹ những đứa con anh sẽ là công việc quan trọng và khó khăn nhất rồi. Phong chưa nói với Linh "anh yêu em" cũng chưa có lần nào thực sự gọi là tỏ

- Anh định để em ngủ ngoài trời lạnh thật hả?

- Em dậy rồi à, sao mà ngủ khiếp thế. Anh mà lai đi Trung Quốc bán cũng chẳng biết

- Cũng may người anh vẫn còn mùi... nên em mới thức dậy được. Hihi. Mà vừa nãy anh 
cười gì đấy, nghĩ đến cô nào đúng không?

- Làm gì có.

- Em không tin.

- Tin đi mà...

- Thế anh nói "anh yêu em" đi thì em sẽ tin.

- Dã tâm nha, dám gài bẫy anh. Thôi muộn rồi, em vào ngủ sớm đi.

Phong đợi Linh vào cổng rồi mới quay đi. Anh đứng lặng một lúc. Nay là một ngày tìm việc thất bại nhưng lại là một ngày chủ nhật bên người yêu thật đúng nghĩa. Ra khỏi hội độc thân quả là một quyết định đúng đắn, nếu không bây giờ chắc lại cùng mấy gã rượu ốc và bình luận bóng đá. Nghĩ thế anh lại càng thấy mình hạnh phúc và may mắn.

Điện đường càng mờ nhạt trong màn sương đêm ngày một dày. Gió không thổi mạnh nữa nhưng vẫn làm bàn tay Phong giá buốt. Nhìn cây hoa sữa bên đường đứng lặng, cô đơn và lạnh lẽo Phong thấy mình như đang trở về với những ngày hai người mới bắt đầu yêu nhau. Cũng cây hoa sữa đó, cũng mùi hoa sữa mà anh đã từng rất ghét đó như một người bạn luôn chào anh cuối cùng mỗi khi đưa Linh đi chơi về. Hơn một năm rồi, Phong đã yêu mùi hoa nồng nàn cá tính này cũng như yêu chính Linh vậy. Phong hít một hơi dài như muốn lấp đầy cái nồng nàn đó trong phổi, rồi bỗng chợt anh nghĩ đến câu hỏi trường kỳ của Linh "Khi nào anh mới nói yêu em?". Anh gãi mũi cười rồi ...buột miệng :" Ừ, anh yêu em, Linh à". Phong cho tay vào túi áo, điện thoại Linh để quên. "Tình yêu đâu cần phải nói hả anh!" – Linh đứng ngay sau Phong nở một nụ cười hạnh phúc.

Xuân Đài

Nguồn: http://sharingtobeshared.blogspot.com/

4 'rào cản' khiến yêu mà không dám nói

Với nhiều người, bày tỏ tình cảm là việc khó không tưởng bởi họ chưa có niềm tin vào bản thân.


1. Quá nhiều nỗi sợ
Sợ bị từ chối, sợ làm tổn thương chính mình, sợ làm ảnh hưởng đến người khác... là những nguyên nhân khiến bạn luôn cố gắng kìm nén tình cảm. Khi tình cảm không được nói ra, đến một lúc nào đó, bạn sẽ thấy nuối tiếc vì sự hèn nhát của mình. Để không phải nếm trải cảm xúc này, hãy đối mặt với nỗi sợ của chính mình để vượt qua nó. Bạn nên đặt cho bản thân những câu hỏi như: "Tại sao mình lại sợ khi phải thổ lộ tình cảm nhỉ? Đó là điều chính đáng mà", "Mình đang sợ cái gì nào?". Nếu bạn không có câu trả lời thuyết phục, hãy để trái tim bạn có cơ hội lên tiếng.  

2. Không có niềm tin vào bản thân
Đừng nghĩ rằng, việc bạn cam tâm đóng "vai phụ" đi bên cạnh ai đó là điều tốt đẹp. Vì bạn đang tự tước đi cơ hội được đóng "vai chính" và tước luôn cơ hội để người kia biết họ được yêu quý ra sao. Điều duy nhất bạn nên làm là phải có niềm tin vào bản thân để dũng cảm bày tỏ với đối phương và sẵn sàng đối mặt với câu trả lời, dù nó có thể không như bạn mong muốn.
3. Không có thói quen bày tỏ tình cảm
Với nhiều người, thật khó để thốt lên tiếng yêu với ai đó, đặc biệt là cha mẹ vì họ vốn không có thói quen bày tỏ tình cảm. Cha mẹ già nhanh hơn bạn tưởng, vì thế, hãy nói rằng: "Con yêu cha mẹ thật nhiều" khi còn có thể, để không bao giờ phải hối tiếc sau này.
Nếu bạn cảm thấy quá khó khăn để nói điều đó, trong ngày sinh nhật của các đấng sinh thành hoặc một ngày chẳng nhân dịp gì, cùng với quà tặng, hãy gửi kèm một tấm thiệp với những lời lẽ yêu thương mà bạn giấu kín trong lòng bấy lâu nay.

4. Không dám đối mặt với thất bại
Bạn đang yêu đơn phương một ai đó? Dù không nói ra nhưng bạn biết rõ câu trả lời của đối phương nếu bạn thổ lộ tình cảm? Nếu đã biết trước câu trả lời thì bạn còn lý do gì để không dám đối mặt. Chỉ cần một câu nói thôi sẽ giúp bạn giải phóng được cảm xúc của mình, để có thể tiến lên một mối quan hệ mới, hoặc rẽ sang hướng khác tìm một nửa hoàn hảo cho mình. Trên thực tế, "rào cản tâm lý" mang tên "không dám đối mặt với thất bại" thường do chính bạn dựng lên. Và không ai khác, ngoài chính bạn mới phá bỏ được nó.
Tường Vi
Nguồn: http://sharingtobeshared.blogspot.com/

Trời lại mưa, những cơn mưa đầu mùa làm tôi nhớ tới hồi mới gặp anh trên mạng. Thủa đó mùa mưa cũng vừa mới đến, còn tôi thì mới biết truy cập Internet… Những cuộc trò chuyện trên mạng đã làm cho tôi cảm thấy mình gần gũi anh hơn.
Mỗi sáng, sau khi tỉnh giấc, công việc đầu tiên tôi làm là kết nối với Internet, đánh thức anh bằng phím Ctrl+G,buzz anh một cái rồi hét toáng: “Dậy thôi, sáng rồi”. Anh cười và trả lời bằng một cú buzz tương tự: ”Dậy rồi…”
Thời gian cứ thế trôi qua, lần nào gặp anh offline, tôi cũng buzz anh một cái vào sườn và nói: “Nhìn anh offline ngộ hơn online nhiều”. Dù chuyện gặp nhau online và offline càng ngày càng thường xuyên hơn nhưng tôi vẫn không bỏ thói quen buzz anh mỗi sáng. Mỗi lần thấy tên anh trong danh sách bạn bè đang online, tôi cảm thấy thật dễ chịu.
Ba năm sau ngày chúng tôi gặp nhau, anh chuyển công tác về tỉnh. Mỗi sáng, dù không còn thấy tên anh trong danh sách bạn bè đang online, tôi vẫn buzz anh một cái… Mỗi lần, từ tỉnh về offline với tôi, anh đều buzz tôi một cái vào trán: “Em làm tràn cái offline list của anh đó…”

Thế rồi có một ngày, người thân của anh báo với tôi rằng không bao giờ anh còn có thể online được nữa, anh đã mãi mãi offline. Tôi nhận tin đó trong bàng hoàng. Tôi bỏ thói quen online mỗi sáng ngay khi vừa tỉnh giấc, để không buzz rồi gọi anh thức nữa, anh đang yên giấc mà…
Sáng ấy, đúng vào ngày kỷ niệm chúng tôi biết nhau, tôi online, định buzz anh như một cách tưởng niệm người đã khuất thì bỗng nhiên tên anh trong danh sách bạn bè đang online sáng lên, tim tôi muốn ngừng đập khi thấy anhbuzz tôi: “Tuy anh không còn có thể online để trò chuyện với em như nữa nhưng anh vẫn muốn nhắc – Dậy đi em”. Kèm cú buzz đó là một thông báo nho nhỏ cho biết đó là dịch vụ tự động nhắn tin theo lịch. Tôi đã khóc, cho anh, cho tôi và cho cả những buổi sáng online gọi nhau thức dậy.
Nguồn: http://sharingtobeshared.blogspot.com/

Funny Quotes T-Shirt

Được tạo bởi Blogger.